Truy Tìm Người Hùng . Морган Райс
Чтение книги онлайн.

Читать онлайн книгу Truy Tìm Người Hùng - Морган Райс страница 18

СКАЧАТЬ Trong ánh mắt đó, MacGil nhận thấy nguồn sức mạnh, ẩn sâu bên trong, một tia sáng le lói cuối đường hầm, thứ sức mạnh tiền ẩn, một ngày nào đó sẽ hữu ích với Godfrey. Ðó là khi gã chiến thắng được những bản tính riêng của chính mình.

      Sự bất trị bị dập tắt, Godfrey dừng lại khoảng mười giây trước khi quyết định chấp hành theo tập lệ truyền thống của tiên đế, đưa ánh mắt thờ ơ nhìn những người khác.

      MacGil quan sát năm người con đứng trước mặt mình: người con không thừa nhận chính thức, đứa đi theo con đường lầm lạc, kẻ say xỉn, cô con gái đáng yêu, và người con út. Có một sự pha trộn kỳ lạ, và ngài không thể tin rằng tất cả những điều ấy, những tính cách ấy ẩn dấu ít nhiều trong con người mình. Và bây giờ, ngày cưới của đứa con gái cả đã đến, bổn phận của ngài là chọn một trong số chúng làm người kế vị. Làm sao có thể như vậy được?

      Ðó quả là điều phù phiếm, xét cho cùng, ngài đang ở đỉnh cao quyền lực, và có thể trị vì vương quốc thêm ba mươi năm nữa, dù người thừa kế được chọn lựa ngày hôm nay không thể ngồi lên ngai vàng hàng thập kỷ, tập lệ truyền thống làm ngài khó chịu, nó có thể phù hợp với thời kỳ của bậc tiên đế, nhưng nó hoàn toàn không thể áp dụng ở thời điểm này.

      Ngài hắng giọng.

      “Chúng ta có mặt ở đây để thực hiện theo tập lệ truyền thống. Như các con đã biết, vào ngày này, ngày cưới chị cả, nhiệm vụ của ta là truyền ngôi cho người kế vị, một người được chọn để cai trị vương quốc này. Nếu ta băng hà, chẳng có người nào phù hợp hơn hoàng hậu, mẹ các con. Nhưng theo luật lệ của vương quốc, chỉ vị vua được chọn mới được thừa nhận. Vì vậy, ta phải chọn lựa.”

      MacGil ngừng lại, suy nghĩ. Một cảm giác tĩnh lặng bao trùm xung quanh, và ngài có thể cảm nhận được nhận sức nặng của sự chờ đợi, Ngài nhìn vào mắt chúng, thấy trong đó những biểu lộ khác nhau. Người con không được thừa nhận một cách chính thức trông bình thản, vì biết rằng mình sẽ không được lựa chọn. Ðứa con với những nhận thức lầm lạc ánh lên sự tham vọng. Ðứa say xỉn trông gia ngoài cửa số; thờ ơ. Cô con gái quay lại nhìn ngài với sự trìu mến, biết rằng, cô không thuộc về buổi bàn thảo ngày hôm nay. Cậu út cũng giống như vậy.

      “Kendrich, ta luôn xem con như một người con thưc sự, nhưng luật lệ của vương quốc ngăn cản ta giao quyền lực cho người không được công nhận một cách chính thức.”

      Kendrick khom người. “Thưa vua cha, con chưa bao kỳ vọng người sẽ làm như vậy. Con hài lòng với thân phận của mình. Xin đừng để điều này làm người bận tâm”

      Trái tim MacGil thắt lại trước câu trả lời ấy, ngài cảm thấy nó rất thành thật và muốn truyền ngôi cho đứa con này hơn ai hết.

      “Còn lại bốn đứa. Reece, con là một chàng trai trẻ toàn vẹn, toàn vẹn nhất mà ta từng biết. Nhưng con còn quá trẻ để có thể đảm đương trọng trách.”

      “Con cũng mong ước như vậy, thưa Vua cha,” Reece khom người, đáp lời.

      “Godfrey, ngươi là một trong ba người có quyền thừa kế chính thức – nhưng ngươi chọn con đường lãng phí cuộc sống ở những quán tửu điếm, với những điều rác rưởi, ngươi được trao những đặc ân trong cuộc sống, nhưng chúng bị ngươi ruồng bỏ. Nỗi thất vọng lớn nhất trong cuộc đời ta, chính là ngươi.”

      Godfrey nhăn mặt, tỏ vẻ không được thoải mái cho lắm.

      “Tốt rồi, vậy thì, con nghĩ mình đã xong việc ở đây, con sẽ lại đâm đầu vào quán tửu điếm, được không, thưa cha?”

      Sau cái cúi mình đầy thách thức và vội vã, Godfrey quay lưng hiên ngang rời phòng.

      “Quay lại đây!” MacGil gắt. “NGAY BÂY GIỜ!”

      Godfrey tiếp tục bước khệnh khạng, phớt lờ mọi thứ, bước qua phòng và kéo cánh cửa. Hai tên lính gác đứng ở đó.

      MacGil nổi điên với cơn giận dữ khi đám lính gác nhìn ngài, ý dò hỏi.

      Nhưng Godfrey không đợi lâu, đẩy chúng sang một bên, đi tới đại sảnh đang mở.

      “Giữ nó lại!” MacGil gầm lên. “Giữ nó tránh xa nó khỏi tầm mắt Hoàng hậu. Ta không muốn mẹ nó bị ám ảnh bởi cảnh này trong ngày cưới con gái mình.”

      “Vâng, thưa Ðức vua,” chúng nói, đóng cửa lại rồi chạy đuổi theo gã.

      MacGil ngồi đó, thở mạnh, mặt đỏ bừng, cố kiềm chế. Hàng ngàn lần, ngài tự hỏi phải làm gì

      với đứa con ngỗ ngược như vậy.

      Ngài quay lại nhìn những đứa con đứng ở đó. Bốn đứa chúng quay lại phía ngài, đợi chờ trong sự tĩnh lặng ngột ngạt. MacGil hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung.

      “Còn lại hai ngươi,” ngài nói tiếp. “Và trong số đó, ta sẽ chọn ra người kế vị.”

      MacGil quay lại phía cô con gái.

      “Gwendolyn, người ta chọn sẽ là con.”

      Tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc; chúng dường như bị sốc, trong đó có cả Gwendolyn.

      “Người nói thật chứ, thưa cha?” Gareth hỏi. “Người nói chọn Gwendolyn?”

      “Thưa Vua cha, con cảm thấy thật vinh dự,” Gwendolyn nói. “Nhưng con không thể đón СКАЧАТЬ