Biến Hình . Морган Райс
Чтение книги онлайн.

Читать онлайн книгу Biến Hình - Морган Райс страница 6

СКАЧАТЬ cũng kết thúc, Cailin thấy phấn chấn khi cảm nhận những tia nắng ấm áp vương vất chiếu vào trong tòa nhà, một buổi chiều Tháng ba. Mặc dầu những cơn gió thổi qua vẫn mạnh, cô không còn cảm giác lạnh lẽo nữa. Dẫu tất cả tụi học sinh xung quanh vẫn đang la hét khi chúng ùa ra bên ngoài, cô không còn cảm thấy bị quấy rầy bởi những thanh âm đó nữa. Cô cảm thấy trong lòng phấn chấn và tự tại. Buổi học còn lại trong ngày trôi qua trong nỗi buồn chán. Cô thậm chí còn không nhớ nổi dù chỉ một cái tên của giáo viên mới.

      Cô không ngừng nghĩ về Jonah

      Cô tự hỏi liệu mình có hành xử giống như một kẻ ngốc lúc ở quán ăn không. Cô nói chuyện không được tự nhiên cho lắm. Thậm chí còn chưa kịp hỏi gì nhiều về cậu ta. Tất cả những gì cô kịp hỏi là về cây đàn viola chết tiệt đó. Nhẽ ra cô nên hỏi cậu ta sống ở đâu, đến từ nơi nào, trường đại học nào cậu ta sẽ nộp đơn vào.

      Quan trọng nhất là không biết cậu ta có bạn gái chưa. Mẫu người như cậu ta chắc phải hẹn hò đôi ba người rồi.

      Ðúng lúc đó, một cô gái người Châu Mỹ Latin ăn vận thời thượng lướt qua Caitlin. Caitlin nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới khi cô ta ngang qua, trong giây lát cô tự hỏi liệu cô ta có phải mẫu người cậu ta thích.

      Cailin rẽ xuống phố 134, bỗng chốc, quên biến mình phải đi đường nào. Trước kia cô chưa bao giờ phải đi bộ từ trường về nhà, và giờ đây, cô không nhớ nổi căn hộ mới của mình ở đâu nữa. Cô đứng đó nơi góc phố, mất phương hướng. Những đám mây giăng kín bầu trời kèm theo một cơn gió mạnh ào đến, bỗng dưng cảm giác lạnh lẽo lại ùa về trong cô.

      “Này, cô em!”

      Caitlin quay sang, và thấy mình đang đứng trước một quán rượu ở một góc phố tồi tàn. Bốn gã đàn ông điệu bộ nhếch nhác ngồi trên những chiếc ghế nhựa dựng trước quán rượu, thản nhiên đón nhận cái lạnh giá, nhe răng cười hềnh hệch với cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

      “Lại đây nào, bé yêu!” tiếng cợt nhả cất lên từ một người đàn ông khác.

      Cô nhớ ra rồi.

      Phố 132. Khu đó mới đúng.

      Cô nhanh chóng quay lại và bước vội tới con phố ở phía khác. Chốc chốc quay đầu lại xem những gã đó có đi theo mình không. May mắn thay, bọn chúng không bám theo cô.

      Cơn gió lạnh tạt qua hai bên má làm cô chợt bừng tỉnh, sự thực phũ phàng của khu phố mới chuyển đến nhấn chìm tâm trạng cô. Cô nhìn quanh những chiếc ô tô bỏ hoang, những bức tường loang lổ sơn vẽ graffiti, hàng rào dây thép gai, những thanh chắn trên tất cả các ô cửa sổ, rồi cô cảm thấy trong lòng cô độc, cảm giác thực sự sợ hãi.

      Chỉ ba khu nhà nữa là đến chỗ căn hộ của cô, nhưng cô cảm thấy quãng đường dài lê thê. Cô ước có bạn đồng hành đi cùng—nếu được thì là Jonah—cô tự hỏi liệu có thể đi một mình trên con đường này hàng ngày. Lần nữa, cô lại thấy giận Mẹ mình. Làm sao mà bà ấy cứ bắt cô chuyển chỗ liên tục như vậy, cứ liên tục đưa cô đến những nơi mà cô căm ghét như này? Khi nào điều này sẽ chấm dứt?

      Tiếng kính vỡ.

      Tim Caitlin đập thình thịch khi cô nhìn thấy những cảnh tượng ở mé trái, bên kia con phố. Cô rảo bước thật nhanh, cố giữ đầu luôn cúi xuống, nhưng rồi khi tiến đến gần cô nghe thấy những tiếng la hét cùng tiếng cười kỳ cục, và cô không thể không chú ý tới những gì đang xảy ra.

      Bốn gã trai to cao—chắc tầm mười tám hoặc mười chín—đứng chắn một đứa khác. Hai thằng trong số bọn chúng giữ lấy tay cậu ta, trong khi thằng thứ ba bước đến thọi vào bụng, rồi thằng thứ tư từ dưới xông lên ốp cả nắm đấm vào mặt cậu ta. Cậu trai, tầm mười bảy tuổi, dáng người mỏng manh và không phản kháng lại, ngã đo đất. Hai trong số bọn chúng bước đến và đá vào mặt cậu ta.

      Không quản nguy hiểm, Caitlin dừng lại và nhìn chăm chú. Trong lòng hoảng loạn. Cô chưa từng chứng kiến cảnh tượng như này bao giờ.

      Hai thằng kia đi quanh nạn nhân, nhấc cao giầy và đạp xuống.

      Caitlin sợ rằng chúng dẫm đạp câu ta đến chết mất.

      “KHÔNG!” cô la lên.

      Những thanh âm rợn người kêu lên răng rắc khi chúng đạp chân xuống.

      Nhưng đó không phải là tiếng xương gãy—có lẽ thế, nó là thanh âm của gỗ, tiếng gỗ kêu răng rắc.

      Cailin nhìn thấy chúng đang dậm chân lên một nhạc cụ nhỏ. Cô nhìn kỹ hơn, và nhận ra những mảnh vỡ của cây đàn viola văng tung tóe trên vỉa hè.

      Cô đưa tay bịt miệng trong nỗi hoảng sợ.

      “Là Jonah ư!?”

      Không kịp suy nghĩ, cô băng qua đường, tiến lại chỗ đám thanh niên, giờ đây chúng nhận ra sự hiện diện của cô. Chúng chăm chăm nhìn cô với nụ cười đểu cáng cùng những cái huých tay.

      Cô bước đến chỗ nạn nhân và nhận ra đó quả thật là Jonah. Gương mặt cậu ta be bét máu và thâm tím lại, cậu ta đã bất tỉnh.

      Cô ngước lên nhìn đám cô hồn, sự giận dữ lấn án cả nỗi sợ hãi, cô đứng giữa Jonah và bọn chúng.

      “Hãy để cậu ta được yên!” cô hét vào mặt bọn chúng

      Thằng đứng СКАЧАТЬ