Biến Hình . Морган Райс
Чтение книги онлайн.

Читать онлайн книгу Biến Hình - Морган Райс страница 3

СКАЧАТЬ TẤT CẢ ÐỒ ÐẠC RA NGOÀI!” một nhân viên ra lệnh.

      Caitlin chú ý thấy những đứa khác lấy đồ từ túi của chúng ra để vào trong chiếc hộp nhựa dẻo. Cô nhanh chóng làm theo, cho ipod, ví, chìa khóa của mình vào trong hộp.

      Cô bước qua máy dò tín hiệu, chuông báo động ré lên.

      “CÔ!” một nhân viên quát. “Ðứng sang phía này!”

      Ðược thôi.

      Lũ học sinh chăm chú nhìn khi cô bị bắt đưa tay lên, một nhân viên bảo vệ dùng máy quét rà soát lên xuống khắp người cô.

      “Cô có đeo trang sức không?”

      Cô nhớ lại từ cổ tay, đến cổ, và chợt nhớ. Cây thánh giá của cô.

      “Tháo nó ra”, gã nhân viên an ninh gắt lên.

      Ðó là chiếc vòng cổ mà bà cô tặng trước khi qua đời, một cây thánh giá nhỏ bằng bạc, khắc trên đó dòng chữ Latin, thứ ký hiệu cô không tài nào hiểu được. Bà cô nói rằng bà được truyền lại từ cụ cô. Caitlin không theo tôn giáo nào, và không thực sự hiểu nổi ý nghĩa của nó là gì, nhưng cô biết rằng nó đã có niên đại hàng trăm năm tuổi, là món đồ quý giá nhất mà cô có.

      Caitlin nhấc nó ra từ chiếc áo sơ mi, giơ lên cao, nhưng không gỡ ra khỏi cổ.

      “Tôi không muốn tháo ra”, cô đáp lời.

      Gã nhân viên an ninh mặt lạnh tanh trừng mắt nhìn cô.

      Bỗng dưng, có tiếng láo loạn vang đến. Tiếng la hét om sòm khi một gã cớm tóm cổ một thằng nhóc cao và gầy nhẳng, đè nghiến nó vào tường, móc ra một con dao nhỏ từ túi nó.

      Gã nhân viên an ninh lao đến trợ giúp, và Caitlin chớp lấy cơ hội lẩn nhanh vào đám đông đi xuống hội trường

      Chào mừng đến trường công New York, Caitlin nghĩ. Quả là hay ho.

      Cô cũng nhẩm tính luôn ngày tốt nghiệp rồi.

      *

      Tất cả các giảng đường đều rộng lớn nhất mà cô từng thấy. Cô không tượng tưởng nổi bao nhiêu người mới trật kín được nơi này, nhưng nếu có thể nhồi nhét tụi học sinh đứng sát vai, chen chúc nhau. Chắc phải chứa được hàng nghìn đứa trong những giảng đường như này, biển người chen chúc kéo dài bất tận. Sự ồn ào ở đây còn kinh khủng hơn, tiếng ồn ào vang vọng vào các bức tường rồi bật lại, âm thanh trở nên đặc quánh. Cô muốn bịt chặt tai lại, nhưng thậm chí chẳng có đủ khoảng không để mà nhấc nổi tay lên. Cô cảm thấy thật tù túng.

      Tiếng chuông vang lên, sức nóng cũng dường như cũng tăng theo.

      Trễ mất rồi.

      Cô nhìn lướt qua tấm thẻ phòng học lần nữa và cuối cùng từ khoảng cách này cô cũng nhận thấy căn phòng đó. Cô cố gắng chen lấn qua biển người đang chen chúc nhau, nhưng chẳng có khoảng không nào có thể len qua được. Cuối cùng, sau những nỗ lực bất thành, cô nhận ra mình phải hành động quyết liệt hơn. Cô bắt đầu dùng khuỷa tay để tạo đà chen lấn. Cố gắng lách qua từng người, rồi cô cũng vượt qua được tất cả tụi học sinh, băng qua hội trường rộng lớn, và đẩy cánh cửa nặng nề vào trong lớp học của mình.

      Cô gắng chấn tĩnh lại để đối phó với những ánh nhìn khi mà cô, một cô gái mới đến, đi học trễ. Cô tưởng tượng giáo viên sẽ trách phạt mình vì tội làm gián đoạn giờ học yên tĩnh của lớp. Nhưng thật bất ngờ khi cô nhận ra rằng nó không hề giống với suy nghĩ của mình chút nào. Phòng học, được thiết kế cho ba mươi người nhưng phải có đến năm mươi người nhồi nhét trong đó. Có những đứa đang yên vị trên ghế, những đứa khác thì nhởn nhơ ở lối đi giữa lớp, la hét và quát tháo lẫn nhau. Khung cảnh thật là lộn xộn.

      Chuông báo đã vang lên từ năm phút trước rồi, mà chưa thấy giáo viên, có mái tóc bù xù, đi kèm bộ com lê nhăn nhúm, bắt đầu vào tiết học. Anh ta thậm chí còn ngồi vắt chân lên bàn, nhẩn nha đọc báo, mặc xác lũ học sinh.

      Catilin bước tới chỗ anh ta và đặt tấm thẻ học sinh lên bàn. Cô đứng đó, đợi chờ anh ta ngước lên, nhưng chẳng có động tĩnh gì từ anh ta cả.

      Cuối cùng cô hắng giọng.

      “Thưa thầy”.

      Anh ta uể oải đặt tờ báo xuống.

      “Em là Caitlin Paine. Học sinh mới chuyển đến. Em đến để nhận lớp”.

      “Tôi chỉ là trợ giảng” anh ta đáp lại, rồi tiếp tục đưa báo lên đọc, bỏ mặc cô đứng chết chân.

      Cô đứng đó, tâm trạng rối bời.

      “Vậy”, cô hỏi, “…anh không phải giáo viên phụ trách sao?”

      “Thầy giáo sẽ quay lại lớp vào thứ Hai”, giọng anh ta cáu bẳn. “Ông ấy sẽ xử lý việc này”.

      Nhận ra cuộc nói chuyện đã kết thúc, Caitlin cầm lại tấm thẻ học sinh.

      Cô quay lại và nhìn xuống lớp. Cảnh mất trật tự vẫn không ngừng tiếp diễn. Nếu có điều gì gọi là an ủi, có lẽ là việc cô không bị ai xăm soi. Chẳng đứa nào thèm quan tâm đến sự có mặt của cô, dù chỉ là cái liếc mắt.

      Còn nữa là cảm giác bất an, khi mà cô chiếu mắt khắp căn phòng chật cứng người này, dường như chẳng còn chỗ СКАЧАТЬ